Monday 22 January 2007

Tiết Xuân

Vàng ao hoa mai rụng
Đôi cá chài tung tăng
Nước xanh chừng thấy đáy
Tiết xuân thấy yên lành

Cỏ non tươi mơn mởn
Dương xỉ mọc xanh bờ
Đôi bướm vàng chấp chới
Vài nhành liễu lơ thơ

Ta về ngang ao vắng
Thấy bóng mình soi gương
Gió xuân lòng phơi phới
Đâu đây hương Hải Đường.

Nguyễn Văn Tâm A

Tuesday 9 January 2007

Màu hoa Trang

Từ ngày còn thơ bé
Tôi yêu màu hoa trang
Từng chùm hoa e ấp
Hương thơm bay dịu dàng

Hoa khoe màu đằm thắm
Đỏ, trắng, hường, vàng, cam
Lũ ong vờn tíu tít
Bướm lượn quanh từng đàn

Nội tôi trồng quanh lối
Chăm chút đến từng cành
Biết ơn người chăm sóc
Hoa đầy vườn quanh năm

Nhớ chiều nào nắng chếch
Ông dắt cháu ra vườn
Hai mái đầu già trẻ
Cùng san sẻ yêu thương

Rồi một mùa giông bão
Xơ xác vuờn hoa trang
Nội tôi về với đất
Bước chân tôi muộn màng

Hoa vẫn hường, trắng, đỏ, …
Bướm vờn, ong lượn quanh
Hương vẫn thơm ngào ngạt
Nơi mộ ông tôi nằm.

Mỏ Cày, tháng 12 năm 2006

Hoa huệ đất

Suốt mùa khô em nằm dưới đất
Giữ âm thầm một nụ mầm xanh
Cuối tháng Năm mưa bay lất phất
Em vươn mình thức dậy lớn nhanh

Đã qua rồi ngày nắng vàng chanh
Cây trong vườn đơm chồi nẩy lộc
Sáng nghe mưa phập phồng bong bóng
Chim vẫn kêu ríu rít trên cành

Rồi một hôm em nhú cánh hồng
Như phép màu cả vườn nở rộ
Bướm nhẹ nhàng đung đưa cánh vỗ
Ong dập dìu rộn rả thinh không

Sau một mùa những đợi những mong
Đàn trẻ thơ tung tăng vui ngắm
Hái cánh hoa làm duyên cho móng
Kết vòng hoa ngan ngát lên đầu

Nào tiếc chi mưa nắng dãi dầu
Một năm tròn đợi khoe hương sắc
Đời hoa là thăng trầm cung bậc
Nhắc ai đừng quên mất tên em.

Mỏ Cày, tháng 12 năm 2006

Hương bưởi sau hè

Hoa bưởi thơm em không nhặt gội đầu
Chiều xuống dần mang hơi lạnh vườn cau
Em dợm bước bước chân còn bỡ ngỡ
Về nhà chồng, em được gọi nàng dâu

À ơi,….trong nhờ đục chịu

Em đã nghe lời người xưa ca buồn
Nên trong lòng cũng lo sợ bâng khuâng
Từ chiều hôm chỉ quẩn quanh lối bếp
Chưa một lần dám chạm ngõ nhà trên

Rồi Mẹ bảo tiếng “con” nghe ngọt
Giọng em chồng gọi tiếng “chị” nghe quen
Lời Cha dặn tiếng “bây” nghe ấm áp
Thanh âm dịu dàng, chồng gọi tiếng “em”.

Hoa cau trong vườn vẫn rụng trắng đêm
Huơng bưởi sau hè vẫn đưa trong gió
Có ai về nhắn Mẹ cha bên đó
Năm canh dài xin an giấc vừa năm.

Mỏ Cày, tháng 12 năm 2006

Bờ cỏ tranh

Gốc tranh đâm chân con đau
Mẹ dặn nhớ mang dép vào
Đi qua bước chân phải khéo
Hai tay phải đưa lên cao

Con nói ghét bờ cỏ tranh
Lá sắc dù đã úa màu
Cứa vào tay con chảy máu
Không mềm thơm như rơm xanh

Trưa hè gió nóng nắng hanh
Cha đun nghe thơm nồi nước
Uống vào đầu môi ngọt lịm
Mẹ bảo ngọt từ rễ tranh

Con không còn ghét cỏ tranh
Đất cằn mà luôn xanh lá
Rễ mềm vươn lên mạnh mẽ
Cho con ngụm nước thơm lành.


Mỏ Cày, tháng 12 năm 2006

Hoa nở mùa sau

Xuân chưa sang mà mai vàng vội nở
Lại một năm quê Mẹ đón Tết nghèo
Đàn con trẻ vô tư chạy nhảy
Đâu biết trong lòng Cha xót đau.

Rồi bão về, ngã quỵ những thân cau
Rừng dừa sai oằn mình trong cơn gió
Những nóc nhà tốc lên vương đây đó
Những sinh linh thảng thốt trước thiên tai.

Cha Mẹ già dắt díu tìm thằng Hai
Gọi con Ba, nhắc thằng Tư giữ cháu
Chạy vội vàng tìm nơi trú bão
Gió kinh hoàng níu giật từng bước chân.

Rồi bão qua, đếm lại người thân
Mẹ nức nở vì còn đủ cả
Những mái đầu trắng, đen tơi tả
Căn nhà quen sụp đổ tan tành.

Ai thăm quê khi quê hãy còn xanh
Mới thấy quê hôm nay nghèo xơ xác
Từng hàng cây nghiêng mình ngã rạp
Từng đứa trẻ thơ ngơ ngác không nhà.

Mai nở vàng khi Xuân hãy còn xa
Quê vốn nghèo nay gồng mình đón bão
Tết năm nay em không khoe sắc áo
Hoa vàng ơi, hãy nở đẹp mùa sau.

Bến Tre tháng 12 năm 2006

Thương quê vùng bão

Tiếng dế kêu khi chiều dần xuống
Chút khói sương bãng lãng trên đồng
Gió cuối mùa lạnh lẽo một triền sông
Đò lướt giữa mêng mông tìm bến đỗ.

Ai lữ khách chiều quê còn bở ngỡ
Trong bóng chiều chợt nghe lạnh bàn tay
Cơn bão qua thêm gánh nặng đôi vai
Cho những đời lênh đênh trắc trở.

Tiếng dế kêu thanh âm nghe nức nở
Đèn nhà ai leo lét ánh chút ánh vàng
Cố nhân về qua một chuyến đò ngang
Thương quê nghèo sau cơn đau gượng đứng.

Bến Tre sau cơn bão số 9
Tháng 12 năm 2006